Thursday, July 11, 2019


NỖI LÒNG NGƯỜI THƯƠNG PHẾ BINH
Ngô Quốc Sĩ

            Cuộc chiến tranh Việt Nam đã để lại bao tang tóc mà nạn nhân là toàn thể dân Việt, miền Nam cũng như miền Bắc. Chỉ có cộng sản Bắc Việt, gọi là “bên thắng cuộc” đang thụ hưởng vinh hoa phú qúy trên xương máu đồng bào. Đặc biệt, trong số chiến sĩ đã xả thân cho đại cuộc, bao người đã nghẹn ngào ra đi trong tức tưởi, bao người đã đã ngậm ngùi buông súng khi tinh thần chiến đấu còn ngút ngàn. Thế rồi, khi cuộc chiến kết thúc, người lếch thếch vào trại tù, người ở lại tàn phế, sống lây lất đầu đường xó chợ. Nỗi uất hận chất ngất của người thương phế binh đã bật ra thành tiếng nấc nghẹ ngào, hay đúng hơn, tiếng vỡ của con tim ứ máu. Hãy nghe Trang Y Hạ trần tình:
                   Tao bị thương hai chân,
                   Cưa ngang đầu gối ! 
                   Vết thương còn nhức nhối.
                   Da non kéo chưa kịp lành...
                   Ngày " Giải phóng Miền nam "
                   Vợ tao " Ẵm " tao như một đứa trẻ sơ sanh...!
          Tan hàng với nhãn hiệu “ngụy quân”, người thương phế binh đã bị những kẻ vỗ ngực chiến thắng đối xử như kẻ thù không đội trời chung:

                    Tao chiến đấu trên mảnh đất tự do Miền nam -Nước Việt,
                   Mang chữ " NGỤY " thương binh.
                   Nên " Người anh em phía bên kia..."
                   Đối xử với tao không một chút thân tình...!
          Chỉ còn lại người vợ hiền biết thông cảm với những nỗi cay đắng của chồng, mắt rưng rưng nhìn chồng, một thời oanh liệt, nay thân tàn ma dại:
                   Xưa, nơi chiến trường
                   Một thời ngang dọc.
                   Cụt hai chân.
                   Vợ tao hay tin nhưng không "Buồn khóc"!
                   Vậy mà bây giờ...
                   Nhìn tao...nước mắt bả...rưng rưng !
          Nguyễn Cung Thương, bị cụt một chân một tay, cũng đã trải lên thơ những vần điệu cay đắng tưởng như xé lòng. Anh cảm thấy còn may mắn hơn bao người, vì vẫn còn một cánh tay. Với cánh tay còn lại, anh đã viết thư giùm cho bạn bè bị mù cả hai mắt, sống mò mẫm trong bóng tối ngòm đen:
                   Tao cụt một chân,
                    mất một tay
                   Nhưng còn một tay
                   Để viết thơ dùm cho thằng mù hai mắt
          Viết thư cho ai? Xin thưa viết thư cám ơn các bạn đồng đội đã may mắn ra định cư nước ngoài theo diện H.O. Trong tình “huynh đệ chi binh” các cựu tù nhân chính trị hải ngoại vẫn còn nhớ tới bạn bè, chia cơm sẻ áo với các thương phế binh tại quê nhà:
                   Nghe nói ở xứ người
                   chúng mày "cày" như trâu
                   Nhưng không quên Đồng Đội
                   Chia đô la cho chúng tao,
                    như chia máu ngày nào ...
          Điều đáng cảm phục, là trong hoàn cảnh thiếu thốn rách nát, người phế binh Cộng Hòa còn giữ được tình người. Nhận được chút qùa mọn từ hải ngoại, họ đã sẵn sàng chia cơm sẻ áo với những người tàn phế của phe bên kia, đã từng bị coi là kẻ thù, nay đều là nạn nhân đáng thương của chế độ tàn ác bất nhân, vắt chanh bỏ vỏ:
                    Tao cũng sớt cho mấy thằng bạn Phế Binh Việt Cộng!
                   Chúng cũng què đui sứt mẻ như nhau
                   Bởi Đảng của chúng bây giờ là lũ đầu trâu...

          Ở lại trong nước, tiếp cận với khổ đau bất hạnh và bạo lực dối trá, người phế binh đã không khỏi buồn lòng khi thấy một số đồng đội tại hải ngoại, đã một thời rũ liệt trong ngục tù cộng sản, nay hình như đang bị tha hóa! Có người tưởng là hội nhập  vào xã hội văn minh, cổ võ cho đường lối đấu tranh bất bạo động, thậm chí lại còn bàn chuyện hòa giải hòa hợp với cộng sản!               
                   Có điều tao không thể hiểu
                   Bao nhiêu năm qua
                   Chúng mày cứ mãi dặn dò
                   Thế giới văn minh, đừng làm gì bạo động
                   Liệu chúng mày có thể hòa hợp được không               
                   Với lũ kên kên, hổ báo?
          Hòa hợp thế nào được? Chế độ hôm nay qủa là kên kên hổ báo, ác với dân, hèn với giặc, chỉ dựa thế ngoại bang vơ vét cho đầy túi, đàn áp dân lành không nương tay:
                Những con thú cực kỳ giàu có
                   Mang "thẻ đỏ, tim đen"..
                   Nợ Nga, sợ Tầu, lạy Mỹ
                   Với Quan Thầy cung cúc tận tụy
                   Quay về đàn áp dân đen

        Đã thế, bọn chúng là ác qủy, chủ trương tiêu diệt tôn giáo, vốn là sức sống của dân Việt trong truyền thống hữu thần:
                Chúng đóng đinh Chúa Jesus lần nữa
                   Bịt miệng Cha, trói Phật, nhốt Sư, quản lý Chùa

                   Chúng tao lê lết trên thành phố Cáo Hồ
                   Nên biết rất rõ từng tên đại ác
          Thêm vào đó, chế độ vô thần gọi là ưu việt hôm nay lại gồm toàn những tên vô đạo bất lương, ngày đêm chỉ biết nhậu nhẹt say sưa, tìm lạc thú trên những thân xác trinh bạch:
                Trên bàn tiệc máu xương dân tộc
                   Nhà hàng nào chúng cũng ăn nhậu
                   Bé gái nào cũng bị chúng mua trinh
          Qúa uất ức, Nguyễn Cung Thương đã quyết thách đố với lũ bạo cường. Không vô ơn đối với bạn bè hải ngoại gửi tiền về giúp đồng đội tàn phế, nhưng tốt hơn xin gửi vũ khí để thương phế binh quê nhà trực chiến với cộng sản:
                Hãy gửi tiền cho những nhà tu
                   Để họ mở cửa nhà tù
                   Còn chúng tao là chiến sĩ
                   Hãy gửi về cho chúng tao vũ khí
          Nếu có vũ khí trong tay, thương phế binh sẽ lựa thế giúp nhau chiến đấu. Người có mắt giúp người mù mắt, người có tay thay kẻ cụt tay, người có chân cõng kẻ cụt chân, cùng nhau nhả đạn tiệu diệt kẻ thù, nhất là những tên lãnh đạo chóp bu chờ được quốc táng:
                   Thằng cụt tay sẽ chỉ cho thằng mù mắt bấm cò
                   Thằng còn chân sẽ cõng thằng què quặt..

                   Chúng ta sẽ tỉa từng thằng
                   Đất nước cần nhiều "quốc táng"
          Xin đừng vội lên án thương phế binh là bạo động sắt máu, bởi lẽ, dân Việt không thể mãi ngồi yên để cho cộng sản đem búa liềm cứa cổ giập đầu. Phải tìm cái sống trong nỗi chết. Phải mở đường máu để tìm đường sống…
                   Bớt được mạng thằng Cộng Sản nào
                   Thì địa ngục xã hội chủ nghĩa này
                   Còn có chút sáng láng hơn

          Thì ra Nguyễn Chí Thiện nói đúng. Chỉ khi nào dân Việt “lấy máu đào tô thắm cho hoa, hoa sẽ nở muôn nhà muôn vạn đóa..”
         




No comments:

Post a Comment