CHUÔNG BÁO TỬ ĐÃ NGÂN
VANG
Ngô Quốc Sĩ
Hiện thực đất nước và dân tộc Việt Nam
mỗi ngày một ảm đạm, tuy bên ngoài có vẻ hào nhoáng phồn vinh với nhà cao ốc, đường
cao tốc cũng như hàng quán la liệt, nhạc điệu rộn ràng hấp dẫn…Thật vậy, trong
khi đám con hoang tư bản đỏ “con cha cháu
ông” vui hưởng lạc thú trong những biệt phủ sang trọng với gỗ qúy ngà voi,
thì dân Việt sống lây lất trên vỉa hè, ngoài công viên hay trong những túp lều
vịt dột nát, nắng mưa xuyên thấu, gió lạnh buốt xương..
Nỗi bất hạnh chất ngất đó đã được trải
lên thi ca với những vần điệu chua xót, tưởng như tiếng nấc của con tim uất nghẹn,
tiêu biểu như bài thơ “Chuông báo Tử”
của Vicky Tuyên Nguyên đã làm bao người thổn thức!
Vào thơ, tác giả đã giải bày nỗi đau của
một kẻ vô gia cư, vô tổ quốc, không còn nơi trở về, bởi lẽ đất biển của cha ông
đã lọt vào tay ngoại nhân, kẻ thù truyền kiếp của dân tộc. Nếu Việt Khang đã hỏi
“Việt Nam tôi đâu?” thì Vicky Tuyen
Nguyen cũng thấy bóng dáng quê hương đã chìm khuất trong khói sương mịt mù:
Nếu một ngày giang sơn không còn biển
Ngước
mặt nhìn trời cũng vắng cánh Hải Âu
Nếu
một ngày đất nước hoá nương dâu
Ta
sẽ đi đâu khi muốn tìm về nguồn cội?
Hẳn nhiên đất nước
còn đó với sông dài biển rộng, núi rừng
trùng điệp, nhưng thực sự giang sơn gấm vóc đã tuột khỏi tầm tay dân tộc,
nằm trọn trong tay lũ con hoang phản bội, phản bội nhân dân, phản bội tổ tiên, nhẫn tâm làm tay sai dâng hiến gia tài của mẹ
cho ngoại bang trước sự im lặng khiếp
nhược, nếu không nói là đồng lõa của nhiều người!
Đất nước hiện giờ nằm trong tay quân phản
bội
Phản bội nhân dân, phản bội
giống nòi
Hơn
chín chục triệu dân được bao nhiêu người cất lên tiếng nói?
Đa
số vẫn lặng câm vì chỉ nghĩ đến riêng mình
Tác giả đã tự hỏi, không
hiểu tại sao có thể có những con người vô tâm ích kỷ, chỉ nghĩ đến quyền lợi riêng
cá nhân mình mà quay lưng lại với những oan khiên của dân tộc? Thử hỏi, có phải
chỉ làm tay sai cho giặc mới có an bình? Và có phải chỉ nghĩ tới quyền lợi của
riêng mình thì an bình mới dài lâu? Hẳn
nhiên, con nguời cần được sống tự do, được thở thoải mái, nhưng đâu phải quay lưng
lại với đồng bào, bám theo gót giày ngoại bang mới có khí thở? Ai kia có hiểu rằng,
một khi đất nước không còn thì tất cả đã
mất, chẳng còn an bình mà cũng mất luôn khí thở:
Xin được hỏi nếu một mai mất nước
Liệu
cái “riêng” kia có mãi được an bình?
Hay
muốn bình an phải làm tay sai cho giặc
Quay
lưng với đồng bào chỉ để được thở thôi sao?
Văn chương dân gian
đã khẳng định “Giặc đến nhà đàn bà phải đánh.”
Nay giặc đã xông vào tận cửa mà sao nhiều người vẫn bình chân như vại? Thềm lục
địa đã bi xâm lấn. Nói chi đến những vùng tự trị, những đặc khu hoàn toàn thuộc
quyền làm chủ của ngoại nhân, dân Việt không có quyền bén mảng tới! Thế chẳng là
mất nước đó sao?
Đất nước bây giờ đang lửa bỏng dầu sôi
Giặc đã đến ngay bên thềm lục
địa
Bãi san hô kia nào có xa Bà
Rịa
Hai trăm cây số thôi là giặc
đã đến nhà
Thật mỉa mai đến tủi
thẹn trước thực trạng vô ý thức và vô tâm của một số người Việt, sống phè phỡn
trên nỗi đau và nỗi chết của dân tộc. Dòng
sử Việt chiếu sáng với bao anh hùng liệt
nữ đã xả thân chống ngoại xâm. Không phải chỉ có các đấng nam nhi như Lê Lợi, Hưng
Đạo, Quang Trung quyết tâm đánh đuổi giặc Tàu, mà các bậc nữ lưu như Trưng Trắc,
Trưng Nhị, Triệu Ẩu cũng đã hiên ngang chống quân thù xâm lăng bờ cõi. Đáng buồn
thay! Hôm nay, đất nước đang bên bờ vực
thẳm. Đại họa mất nước đã gần kề mà vẫn có bao chàng trai vùi thân trong những
thú vui trác táng, ôm gái tơ nhậu nhẹt say sưa:
Xưa
giặc đến nhà đàn bà cỡi voi ra ứng chiến
Nay giặc đến thềm nhà sao đàn
ông vẫn còn ôm gái uống bia lon
Đất nước này chỉ là một dãy
đất cỏn con
Vốn
đã cong queo giờ lại oằn mình thêm gánh tội
Tội đổ lên đầu bọn người
vô tâm vô cảm, vì ích kỷ và khiếp nhược, đã trở thành những kẻ vong thân, quên cội
xa nguồn, phản bội công ơn cứu nước và dựng nước của tiền nhân. Xin hỏi đâu rồi
dòng sử Việt anh hùng? Đâu rồi truyền thống bất khuất con cháu Lạc Hồng? Ngày nào,
có khi người hiền vắng vẻ như lá mùa thu, nhưng khi đất nuớc lâm nguy, vẫn có
người xả thân gánh vác trách nhiệm cứu nước. Còn ngày nay, đất nước đang trải
qua mùa đông lạnh giá! Tai họa thì trùng trùng lớp lớp, mà anh hùng liệt nữ thì
vắng tanh!
Tội của lũ cháu con nỡ quên đi bao nguồn cội
Tội
chúng vong ân với các vị vua Hùng
Non
nước giờ đây hoạ lớp lớp trùng trùng
Nhưng Hưng Đạo Vương, hai bà
Trưng thì không còn nữa
Thôi! Giờ đây chẳng còn
dám tin vào sức người của con cháu Rồng Tiên, mà chỉ tin vào thiên mệnh. Ngày nào,
giặc Ân tàn phá đất nước, tiếng kêu cứu của dân Việt đã vang tận trời xanh, và
trời đã sai thiên vương xuống làng Phù Đỗng giải cứu. Hôm nay, xin chấp tay khấn
nguyện trời xanh cho thiên vương tái xuất, quét sạch bọn nghịch tặc chống trời,
phản dân hại nước khỏi đất mẹ thân yêu:
Ngửa mặt nhìn trời chỉ mong gặp ngài Phù
Đổng
Chứ
chẳng trông mong gì đến con cháu Rồng Tiên
Khấn nguyện với tất
cả lòng thành, Vicky Tuyen Nguyen và toàn thể dân Việt chắc tâm trời sẽ lắng
nghe. Dân Việt sẽ được giải cứu. Tổ quốc sẽ được giải nguy. “Thuận thiên giả tồn. Nghịch thiên giả vong…”