HỒ
TRƯỜNG KHÔN VƠI
Tay
vo tròn chữ nghĩa
Giấy
trắng dệt mộng vàng
Bỗng
một chiều đông lạnh
Thơ
văn đọng giá băng
Thề
từ nay gác bút
Nét
mực trả về không
Thản
nhiên hồn tĩnh lặng
Gót
rũ sạch bụi hồng
Hứa
thôi đành tịnh khẩu
Nói
làm chi sự đời
Mặc
tình người xác pháo
Môi
dấu kín nụ cười
Ngày
bưng tai bịt mắt
Mặc
khỉ vượn làm người
Sân
khấu hề nhảy múa
Tuồng
diễn quá nực cười
Ước
mơ đêm trăng khuyết
Thanh
bình giấc cô miên
Giã
từ cơn ác mộng
Thoảng
nhẹ gót chân chim
Lòng
nhủ lòng chai đá
Thả
trôi cuộc đời đi
Công
lý chôn bùn đất
Thời
dã thú man di
Sao
tim ta buốt nhức
Lệ
nóng mãi trào tuôn
Hơi
thở lên cơn dốc
Bão
lòng nén từng cơn
Thế
sự buồn man mác
Ta
thơ thẩn lạc loài
Giữa
dòng đời nghịch lũ
Tri
kỷ biết còn ai?
Tang
bồng chim gãy cánh
Lỡ
bước rồi cung tên
Nắng
vàng xuôi triền dốc
Hồ
trường thoảng hơi men
Cô
đơn lạnh đáy mắt
Sầu
lệ ứa mi hoen
Tiếng
đời mưa giọt thảm
Tiếng
thơ nấc lòng quyên
Ngô Đức Diễm