TRƯỜNG SƠN TRONG MẮT
EM
Ngô Quốc Sĩ
Đôi mắt là nét đẹp gợi cảm và quyến rũ
của người con gái. Lưu Trong Lư thấy mắt em là “dòng sông” cho hồn anh bơi lặn. Xuân Diệu nhìn “giòng
sông trôi” trong mắt kỹ nữ. Quang Dũng mơ “chiều u uẩn” trong mắt người Sơn Tây. Văn Nguyên Dưỡng, nhà thơ khoác
áo trận nực mùi chinh chiến, lại thấy cả núi đồi thiêng Trường Sơn ngan ngát
trong mắt em!
Bài thơ “Ta thấy Trường Sơn trong mắt em” đã khởi đầu với nét đẹp tuyệt vời
của Trường Sơn buổi khai nguyên với “suối
reo thác mộng núi thẳm rừng ngàn.”. Đây là vùng linh địa “tay với trời mắt vời biển cả” hộ phù dân Việt xây đắp non sông:
Là con cháu Lạc Hồng
Đứng cõi Bắc bạt núi khai sông
Xây thành đắp lũy
Dựng tổ quốc nghìn năm
Hình ảnh oai hùng của
tiền nhân còn chiếu rạng sử xanh với Trưng Triệu đuổi Hán, Lê Lợi diệt Minh,
Hưng Đạo thắng Nguyên và Quang Trung phá Thanh..Trường Sơn qủa là vùng “địa linh nhân kiệt” với khí thiêng sông
núi, hòa hợp đất trời, mở cửa vào Bắc Trung Nam với ba dòng Hồng Hà, Hương
Giang và Cửu Long, hun đúc bao anh hùng liệt nữ, nuôi dưỡng ý chí trường tồn và
quyết tâm giữ nước của con cháu Hùng Vương:
Ôi nước non cẩm tú
Truờng Sơn ơi
Trường Sơn
Gánh một gánh giang sơn
Ba cửa mở
Dân một lòng giữ nước
Bốn cõi trời yên
Trường Sơn xưa là thế! Nhưng hôm nay,
Trường Sơn đã biến dạng, mất thiêng, từ khi giặc từ Bắc vô Nam, đem cờ đỏ về tắm
máu dân tộc! Thật vậy, khi cộng sản là “trùng
độc” dấy lên, lập đường mòn Hồ Chí Minh xâm nhập vào Nam, thì núi rừng tan
tác, đất nước ngả nghiêng:
Chúng dấy lên như côn trùng
Hay san sát từng bầy như loài
khỉ lửa..
Răng nhô mông đỏ
Xẻ núi lấp đường..
Đẵn cây phá núi
Lập con đường mòn thông suốt..
Đường mòn Hồ Chí Minh
Cho quân rợ cộng trẩy vào Nam
Từ đó, non sông ngập lửa máu, dân Việt
già trẻ lớn bé đều trở thành nạn nhân của
bạo tàn và hủy diệt:
Ngất trời lửa đỏ
Khe sanh thành biển khói
Huế thành đô oán hận ngộp trời
Đập đầu con nhỏ
Siết cổ người già
Giết..
Chôn sống..
Tội ác tày trời!
Rồi như một phi lý lịch sử, miền Nam lọt
vào tay rợ cộng sau 20 năm chiến đấu kiên cường. Qúa uất ức, bao chiến sĩ đã tuẫn
tiết để bảo toàn danh dự, và bao người đã rời bỏ quê hương sống đời lưu vong:
Chúng đã chiếm miền Nam
Cơ đồ này đổ nát
Anh
hùng đành tuẫn tiết
Quân tử cũng xa ba
Hiền nhân bôn viễn xứ
Nguyên nhân gây thảm họa chính là chế
độ cộng sản độc tài phi nhân. Tuyên truyền cộng sản vẫn rêu rao “độc lập
tự do hạnh phúc”, thực chất chỉ là đói nghèo, khốn khổ. Trong khi thiểu số
tư bản đỏ, sống phè phỡn trên lầu cao cửa rộng, trong những biệt phủ sang giàu
với ngà voi gỗ qúy, thì dân chúng sống lây lất trên vỉa hè, nơi công viên như kẻ
ăn mày:
Chủ nghĩa gì
Cộng sản
Đói thiếu ăn
Đau thiếu thuốc..
Người già
Trẻ thơ đói khát
Bới rác tìm cơm!
Đó là chưa nói tới thảm nạn buôn người
trong chủ trương xuất khẩu lao động, làm dâu xứ người, nhất là nô lệ tình dục,
gây bao tủi hổ cho dân tộc, trong khi tập đoàn lãnh đạo cứ thẳng tay bóc lột hà
hiếp:
Trai làm phu nô lệ
Gái bán thân xứ người..
Bay ngồi trên ngồi trốc
Tham tàn
Bóc lột
Đày đọa và giết chết dân lành, bọn con
hoang Hà Nội còn nhẫn tâm dâng hiến gia tài của mẹ cho ngoại
bang. Tổ tiên đã từng căn dặn “không để một
tấc đất lọt vào tay giặc”, thế mà giờ
đây, bọn Chiêu Thống lại
đem Nam Quan Bản Giốc, biển đảo và tài
nguyên gỗ qúy làm qùa cho tay giặc:
Từng mảnh đất
Bây đêm dâng ngày bán
Mất Ải Nam Quan
Bản Giốc
Mất Hạ Long Trường Sa
Mất Vinh cho Formosa
Biển chết..
Những vùng đất trù phú như huyết mạch
của Việt Nam như Nha Trang Vũng Tàu Đà nẵng cũng biến thành khu du lịch tràn ngập người Hoa, như thể khu tự
trị của Bắc triều:
Mất Đà Nẵng Nha Trang
Mất Bình Duơng Vũng Tàu
Trời đất chung thành sầu
Ôi còn đâu còn đâu!
Thế là giang sơn Việt nam đã bị chú
con trời nuốt sống!. Dân Việt trắng tay! Còn đâu Sài Gòn ngà ngọc, Huế mộng mơ, Hà Nội
ngàn năm văn vật!
Còn đâu
Ôi Hà Nội
Huế
Sài Gòn
Ôi Trường Sơn
Trường Sơn
Đã chết
Tất cả chỉ còn là nước mắt tủi hận, là
con tim héo hắt, là nỗi lòng đứt đoạn. Mắt em lệ trào. Mắt dân Việt cũng lệ tuôn
ướt má:
Mắt em vương lệ trào
Khép chặt
Ta còn gì nữa đâu
Ta còn gì nữa đâu!
Dân Việt mất hết! Tất cả đều do bọn cộng sản vô
tâm bán nước cầu vinh, giữ đảng để giữ ghế, với chắc tâm “còn đảng thì còn mình”. Phải nói đây là tội phạm lịch sử đáng nguyền
rủa muôn đời, trời không dung đất không tha:
Rừng Trường Sơn bao nhiêu lá
Là bấy nhiêu tội ác bây bày
ra
Trời sẽ không dung đất cũng
không tha
Mưa Trường Sơn không dội sạch
Nước biển Đông không tẩy hết
Khí thiêng đất trời này bay
giết chết
Từ lâu
Giờ đây, đồng cảm với dân Việt, nhà thơ
chỉ còn biết chấp tay nguyện cầu anh linh tổ tiên về cứu vớt dân tộc, giúp con
Việt gìn giữ tiếng Việt và hồn Việt:
Hỡi tổ quốc núi sông
Xin khôi phục khí thiêng
Hỡi tổ tiên anh hùng
Giữ cho còn
Tiếng nói
Hẳn nhiên còn tiếng Việt thì còn đất
Việt, như Phạm Quỳnh đã khẳng định “Tiếng
ta còn thì nước ta còn”, nên tác giả đã nguyện cho tiếng Việt đừng mai một:
Để
tương lai Việt Nam
Biết cười và biết khóc
Viết thành thơ thành sách
Cho đầy trang sử
Oai hùng và bất khuất
Của những nghìn năm xưa
Trong niềm tin tưởng vào sự hộ phù của
tổ tiên sông núi, Văn Nguyên Dưỡng đã đứng dậy, thét roi Phù Đổng, hẹn với quê
hương dân tộc một ngày về:
Ta thấy Truờng Sơn trong mắt em
Trường sơn sương dựng khói
xây thành
Gió bình minh gợn sóng
Áo rừng xanh…
Hẹn với càn khôn
Xoay dần nhật nguyệt
Chân cứng đá mềm
Lối mòn thăm thẳm
Đó là đường về. Đó là con đường Việt
Nam đã quét sạch bóng thù..
No comments:
Post a Comment