CHƯỞI VÀ CHỬI
Ngô Quốc Sĩ
Đấu tranh bất bạo động có nhiều hình
thức. Nào là xuống đường biểu tình hay tọa kháng. Nào là hội thảo kiến nghị hay
tuyên cáo. Nào là hội luận hay cầu nguyện hiệp thông..Nhưng mới đây, xuất hiện một
hình thức đấu tranh, tuy cổ điển, nhưng có thể nói là hữu hiệu và hợp thời, đáp
ứng tình hình sôi bỏng tại Việt Nam hôm nay. Đó là chửi hay chưởi theo tiếng
Trung…
Chưởi, mà chưởi độc, thì phải nêu tên
Trần Vàng Sao, là một người đã từng “ăn
cơm quốc gia thờ ma cộng sản”, sau đó thức tỉnh, làm thơ chửi cộng sản với những
lời lẽ cay độc hết chỗ nói. Nhất là khi từ “chưởi”
đi với chữ “tau” thay vì “tao”, thành cụm từ “tau chưởi” càng có tính cách bình dân đại chúng như văn chương dân
gian phỉ nhổ chế độ.
Nếu hỏi chưởi ai thì hãy nghe nhà thơ thẳng thắn trả lời là
chưởi cả dòng họ, từ người sống cũng như người chết, không trừ một ai, nội ngoại
cha con cháu chắt của lũ người bán nước buôn dân:
Mười hai nhánh họ bây đem lư hương bát nuớc
Giường thờ chiếu trải sắp
hàng ra đây
Đặng nghe tau chưởi
Mười hai nhánh họ gồm những ai? Trước tiên là “tụi bây”, bọn côn đồ
đang vỗ ngực tự hào là kẻ chiến thắng. Tác giả chửi thẳng vào mặt, không cần nói
cạnh khóe, không cần bóng gió:
Tau chửi bây
Tau chưởi thẳng vào mặt bây
Không bóng không gió
Không chó không mèo
Và chưởi luôn cả cha mẹ con cháu, đứa
mới biết đi cũng như đứa đã lớn, tất cả đều phải chết thảm trong vạc dầu sôi, vất xác liệng hồn
xuống đáy
địa ngục:
Tau chưởi cho cha mẹ bây có chết cũng mồ xiêu mả lạc
Đọa xuống ba tầng địa ngục bị
bỏ vào vạc dầu..
Tau chưởi cho con cái bây đứa
mới đi đứa đã lớn
Sa chân sẩy tay đui què sứt mẻ
nửa đòi nửa đoạn
Nếu hỏi tại sao phải chưởi
thì câu trả lời khẳng quyết là vì chế độ hôm nay chỉ là bầy sâu ác độc, là lũ rắn
gian manh, là đàn cú nham hiểm, ngày đêm chỉ rình mò đem nọc
độc và
con mắt cú vọ để hãm hại dân tộc:
bây sâu độc thiểm phước
bây thủ đoạn gian manh
bây là rắn
toàn là rắn
như cú dòm nhà bệnh
đêm bây mò
ngày bây rình
dưới giường
trên bàn thờ
trong xó bếp
Bầy sâu lũ rắn đàn cú đó
đã sử dụng mọi thủ đoạn để hại người, để giết chết dân tộc bằng miệng nói ngược nói
xuôi, thay trắng đổi đen, ngậm máu phun người:
bây ăn tai nói ngược
ăn hô nói thừa
đòn
xóc nhọn hai đầu
ngậm máu phun người
bây bứng cây sống trồng cây
chết
vu oan giá hoạ
giết người không gươm không
dao
Không nói
ra thì ai cũng biết, thế nào là ngậm máu phun người? Chỉ cần biểu tỏ lòng yêu nước,
chống ngoại xâm, thì bị kết án là “phá
rối trật tự an ninh.” Chỉ cần lên tiếng đòi tự do dân chủ trị thì bị luận xử
là “âm mưu lật đổ chế độ.” Hay “bị
kích động do thế lực thù địch.”
Còn chưởi để làm gì thì rõ ràng không
phải chỉ là chưởi cho suớng miệng, cho hả dạ, mà cốt yếu là một chiêu thức đấu
tranh, một ngón đòn độc hiểm nhằm giật sập lâu đài đao phủ, rồi liệng tất cả bọn
phản bội xuống đáy địa ngục để làm sạch xã hội, để cứu rỗi trần gian:
tau chưởi cho bây chết hết
chết sạch hết
không còn một con
không còn một thằng
không còn một mống
chết tiệt hết
hết đời bây
Hòa theo
tiếng chưởi của Trần Vàng Sao, còn vang vọng tiếng chửi của Lão Báng, cũng
không kém cay độc. Nhà thơ đã chỉa thẳng mũi dùi vào những tên cộng sản đầu sỏ,
mà không nói thì ai cũng biết, đó là tập đoàn Trung Ương đảng gồm khoảng 200
đứa, và cả lũ đàn em đang cúi đầu làm tay sai cho Tàu chệt:
Có bọn
da Việt óc Tàu
Không
nhận là tay sai
Chúng
nó 200 đứa
Lão Báng cũng không nương tay với những
người dân Việt tại quê nhà, muốn an thân, như lúa lép bay vèo trước gió, làm nhục
cả truyền thống dận tộc hào hùng, bôi đen cả lịch sử oanh liệt:
Một bọn
ở dưới ngây ngây
Dại dại
Dân
Việt đếm được chín tư triệu
Lúa
lép
Gió
thổi bay vèo
Chịu
làm thân chùm gửi
Đặc biệt, Lão Báng còn hướng về một số người
Việt hải ngoại, nỡ quên căn cước tị nạn và thân phận lưu vong của mình, chạy
theo lối sống đua đòi dị hợm, quên cả cội
nguồn, quay lưng với những nỗi đau chất ngất của đồng bào tại quê nhà:
Cái điều muốn
chửi thề văng tục
Là
bọn hải ngoại
Chết
tiệt
Ăn cho mập dư mỡ động cỡn lên cơn
Nước
mất nhà tan trốn biệt
Nhóm người lưu vong này đã bị tha hóa, vui
chơi phè phỡn bên lề thời cuộc. Ngày đêm son phấn lòe loẹt, áo mũ nghêng ngang,
khoe sang khoe giàu, mặc kệ ai xuống đường biểu tình yểm trợ quốc nội, cử hành
lễ chào cờ tôn vinh chính nghĩa quốc gia. Thay vì hòa đồng vào tiếng hát chuyển lửa về
quê hương của Trúc Hồ, Việt Khang, Phan Văn Hưng, Thu Sương ,Đình Đại, lại rủ
nhau xếp hàng nghe nhạc ru ngủ, kể cả tiếng hát của những văn công từ Hà Nội gửi
ra trong chủ trương giao lưu văn hóa:
Ca nhạc tốn
tiền rủ nhau sắp hàng
Đánh
má phấn bận áo vét
Di
coi người khác biểu tình
Cử
hành lễ chào cờ..
Mặc cho đồng bào rẫy chết tại quê nhà. Mặc
cho cộng đồng tị nạn biểu tình yểm trợ đấu tranh trong nước. Mặc cho dân Việt bị
đóng đinh trên khổ giá búa liềm, bọn người vong thân cứ vùi đầu trong những thú
vui rẻ tiền, thản nhiên ngồi uống cà phê tán dóc, dương mắt chó mà không dám sủa
trước bất công và bất nhân của bọn đao phủ đang hủy diệt cả một dân tộc:
Một bọn ngồi
cà phê
Dương
mắt chó
Biểu
đừng chửi sao được
Con
bà nó
Bắn
mẹ hết cho xong!
Trần Vàng Sao, Lão Báng, và còn biết bao nhà thơ khác đang
cùng với các ca nhạc sĩ, gieo vần thơ, bấm nốt nhạc, đốt lên ngọn lửa đấu
tranh. Đó là tiếng thi ca yêu nước, làm bừng dậy cuộc cách mạng dân chủ đang được
châm ngòi tại Việt Nam..