CÁNH HẠC LƯNG TRỜI
Tuổi hạc ngoài tám mươi
Vỗ cánh cuối dòng đời
Xin tạ ơn trời đất
Thuyền gác mái chơi vơi
Đời bao phen cao thấp
Chân rướm máu tủi hờn
Lòng vẫn ngời tuyết trắng
Bụi phấn mãi nồng thơm
Bao người thương thuở ấy
Tóc mây đã điểm sương
Lòng trinh nguyên giấy vở
Tơ tình còn vấn vương
Buông neo tìm bến đậu
Gót hài vướng chân chim
Trùng xa đôi cánh mỏi
Dòng đời vẫn an nhiên
Bằng hữu bốn phương lại
Cùng nhấp chén men cay
Tiếng quốc hờn sông núi
Hồ Trường ướt môi say
Quê hương xa mờ khuất
Vòng tay mẹ quặn đau
Cánh hải âu rời rã
Về đâu! Biết về đâu?
Lưng trời nghiêng cánh hạc
Rót dốc hết oan khiên
Thả hồn theo mây trắng
Cội hoa trút muộn
phiền...
Ngô Đức Diễm