XIN
ĐỪNG HỎI
Xin
đừng hỏi, sao tôi gác bút
Tịnh
khẩu, mất hứng bàn bạc sự đời
Chuyện
vui buồn gió thoảng ngoài tai
Thơ
thẩn lạc loài, một mình ngõ vắng
Xin
đừng hỏi, sao tôi thầm lặng
Nghe
thiên hạ chửi nhau chẳng tiếc lời
Phải
trái hơn thua? Ừ cũng thế thôi
Thế
sự được mất có chi mà nhức óc!
Vui
làm sao? Cõi trần như gió lốc
Người
với người, chó sói chốn rừng thưa
Tha
nhân- địa ngục, gian dối lọc lừa
Nữ
Thần Tự Do thẹn thùng cúi mặt
Nói
làm sao? Lịch sử oai hùng lịm tắt
Người
qùy gối tôn vinh tội phạm- thánh nhân
Giã
từ cha ông, truyền thống hùng anh
Xây
quyền lực trên đỉnh cao tội ác
Nghĩ
làm sao? Những nhà khoa bảng trí thức
Rủ
nhau xuống đường cổ võ bạo hành
Những
tưởng màu da khí cụ nhân quyền
Nào
hay thế lực ngầm- bàn tay ma quỷ
Nhục
làm sao! Tên sĩ quan nghênh ngang áo mũ
Nhẫn
tâm bỏ quên thân phận lưu vong
Chạy
theo lợi danh, gót lấm bụi hồng
Tiếc
cho ai! Võ văn một thời vang bóng
Buồn
làm sao? Ông lãnh đạo tổ chức giải phóng
Kề
vai chung sức quyết dành lại quê hương
Chính
kiến hẹp hòi tư duy cuồng ngông
Phản
bội anh em, đánh mất chính nghĩa
Tiếc
làm sao! Truyền thông cánh tả
Bán
lương tâm đổi lấy bạc tiền
Đánh
lừa dư luận bóp mép xỏ xiên
Nâng
tà gian lên ngôi hoàng đế!
Ai
thắng ai thua? Ai người cuồng sĩ?
Nhấp
chén Hồ Trường nuốt hận ngàn năm
Mang
mang thế sự men cay môi mềm
Ném
xuống đáy mồ cơn điên một thuở
Ngô Đức Diễm