LÒNG XUÂN NGHẸN NGÀO
Tiễn đưa chị Đặng Thi Liệu,
anh Thái Doãn Ngà và Nguyễn Bảo Cường
vừa ra đi..
Mai
đào nụ thắm, xuân sang
Nửa hồn thâm tím, mắt vàng gió Đông
Gần xa bằng hữu xuôi dòng
Thẫn thờ đất khách cõi lòng quạnh hiu
Còn ai giữa chốn cô liêu
Chơi vơi tay níu cánh diều lạnh không
Người đi rũ sạch bụi hồng
Người về ngụp lặn giữa dòng trái ngang
Chí trai thôi đã muộn màng
Lối về đất mẹ mộng vàng khói mây
Mơ trời Đông níu trời Tây
Đường đời hai ngả vơi đầy nước non
Pháo
hồng rộn rã phố phường
Thân tâm rời rã vô thường sang canh
Triệu
bàn tay, triệu bước chân
Nhịp tim thoi thóp tần ngần cỏ cây
Cuồng ngông rắn rết đầm lầy
Sử xanh xé nát hận đầy nước non
Đâu rồi? Thuở ấy vàng son
Nữ thần cúi mặt lệ hờn ướt mi
Lực ngầm tụ đọng sân si
Hào quang dẫm nát tội ghi ngàn đời
Hố sâu tộc chủng động khơi
Đào sâu thù hận cõi người tiêu vong
Nhân danh thế lực quỷ vương
Tôn vinh tội phạm làm gương thánh hiền
Ngược đời ngược đạo “nghịch thiên”
“Giả vong” ắt hẳn oan khiên ngập trời
Đã hay trọn đạo làm người
Dạy con dạy vợ một lời tiết trung
Con hư vợ cũ bỏ chồng
Gia thất tình nghĩa bán không chợ đời
Phất phơ đạo đất đạo trời
Nhẫn tâm sát hại nhi thai ngoan hiền
Cao xanh ai tưởng thản nhiên
Lưới trời báo ứng nhãn tiền đó thôi
Tuồng ca sân khấu thật tồi
Trò cười thiên hạ một hồi trống canh
Chờ ngày sáng tỏ vàng xanh
Cháy nhà mặt chuột, lằn ranh chính tà
Đuốc thần chiếu sáng trùng xa
Biển xanh dậy sóng ngân hà lung linh
Thú hoang bão lửa thất kinh
Hoa xuân nở rộ bình minh lại về..
Người đi vạn nẻo sơn khê
Người về gối sóng tâm thề nở hoa...
Ngô Đức Diễm